Tôi thường bị hấp dẫn bởi những câu chuyện khi thì hài hước, khi thì sâu lắng, nhẹ nhàng của cô. Và cũng từ đó, tôi biết được câu chuyện đến với bảo hiểm nhân thọ của cô như một mối lương duyên nào đó.
"Một con thuyền nhỏ đơn sơ hay một con tàu lớn hiện đại, trước khi ra khơi đều phải đảm bảo mọi điều kiện an toàn, bởi người thuyền trưởng nào cũng hiểu rằng biển khơi nhiều sóng dữ...”
Tôi đã đọc được ở đâu đó câu châm ngôn ấy khi vừa bước sang tuổi 25. Lúc ấy, nó đơn giản chỉ là một câu châm ngôn mà tôi thích, nhưng khi tôi đã thực sự làm mẹ, thì việc chuẩn bị hành trang cho con bước vào đời không có gì là cần thiết hơn cả.
Tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước, công việc nhẹ nhàng và nhiều thời gian rảnh. Những buổi chiều đi làm về, tôi thường đưa con sang chơi nhà hàng xóm. Sự vui vẻ, mến khách của cô, chú và vườn ổi ngọt lịm luôn hấp dẫn tôi và những đứa trẻ. Cô chú làm nghề kinh doanh nhỏ lẻ và cũng là nhà tư vấn bảo hiểm tận tâm, chuyên nghiệp. Tôi thường bị hấp dẫn bởi những câu chuyện khi thì hài hước, khi thì sâu lắng, nhẹ nhàng của cô. Và cũng từ đó, tôi biết được câu chuyện đến với bảo hiểm nhân thọ của cô như một mối lương duyên nào đó.
Cô lấy chồng năm 17 tuổi, về làm dâu trong một gia đình nghèo khó. Bố chồng mất sớm, mẹ chồng ốm nặng, cô không những phải lo cơm áo gạo tiền cho gia đình mình, mà còn gánh vác trách nhiệm giúp đỡ 3 đứa em chồng đến khi các em dựng vợ gả chồng hết. Cuộc sống rất khó khăn, thế nhưng trong một lần tình cờ, cô biết đến bảo hiểm nhân thọ và hiểu hiểu được giá trị mà bảo hiểm mang lại. Cô vẫn cố gắng tích cóp một khoản để mua bảo hiểm cho con trai đến khi chúng vào đại học.
Cuộc sống cứ thế trôi đi nếu không có những biến cố xảy ra trong cuộc đời. Công việc làm ăn của gia đình chú thua lỗ, mọi tài sản trong nhà cứ như không cánh mà bay. Rồi đến lúc đứa con trai lớn cũng vào đại học. Bế tắc càng thêm bế tắc. Cô dường như quên mất khoản tiền bảo hiểm kia... Thế rồi cũng đến lúc đáo hạn hợp đồng. Số tiền cô nhận lại được vừa đủ để giúp gia đình cô trang trải cuộc sống, vực dậy sau những khó khăn, mất mát và gây dựng lại cơ nghiệp. Khi ấy, cô thực sự thấu hiểu được giá trị mà bảo hiểm mang lại. Tròn một năm sau, cô chính thức trở thành nhà tư vấn bảo hiểm nhân thọ .
Cô thường tâm sự với tôi những câu chuyện trên hành trình làm nghề tư vấn của mình. Có những câu chuyện vui, nhưng cũng có những câu chuyện buồn. Cô bảo mình làm nghề này là để làm phúc thôi cháu ạ. Bởi trên con đường cô đi, cô gặp nhiều hoàn cảnh đáng thương lắm. Và có một người, có lẽ đến khi về với đất mẹ, cô cũng không thể quên gương mặt khắc khổ ấy.
Đó là người phụ nữ ngoài 40 tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chẳng khác nào người đàn bà gần 60 tuổi. Tuy gia đình gặp rất nhiều khó khăn, nhưng sau khi nghe tư vấn, người phụ nữ ấy cũng đồng ý tham gia bảo hiểm nhân thọ với mức giá thấp nhất để bảo vệ gia đình nếu chẳng may gặp bất chắc rủi ro. Người phụ nữ ấy hẹn cô một tuần nữa để thu xếp tiền bạc.
Đúng một tuần sau cô quay lại nhưng thật bàng hoàng, ngôi nhà im ắng đến đáng sợ. Hỏi ra mới biết, ngay hôm sau cô đến tư vấn, người chồng chẳng may gặp tai nạn qua đời ngay sau đó. Người vợ đau khổ đến tột cùng, không biết trông cậy vào ai đành cắp con nương nhờ bố mẹ đẻ. Vậy là cô đã không giúp gì được cho gia đình bất hạnh ấy. Cảm giác tiếc nuối, xót xa cứ giày xéo tâm can cô như thể chính cô vừa mất đi cái gì quý giá lắm. Cô thương cảm cho người đàn bà ấy.
Bảo hiểm nhân thọ, khi có thể thì lắc đầu nói “không”, nhưng khi không thể thì gật đầu rằng “có”. Tôi mong rằng chúng ta không ai sẽ phải vướng vào điều trớ trêu này. Hãy để cho tâm hồn thanh thản, cho cuộc sống bình yên!
"Một con thuyền nhỏ đơn sơ hay một con tàu lớn hiện đại, trước khi ra khơi đều phải đảm bảo mọi điều kiện an toàn, bởi người thuyền trưởng nào cũng hiểu rằng biển khơi nhiều sóng dữ...”
Tôi đã đọc được ở đâu đó câu châm ngôn ấy khi vừa bước sang tuổi 25. Lúc ấy, nó đơn giản chỉ là một câu châm ngôn mà tôi thích, nhưng khi tôi đã thực sự làm mẹ, thì việc chuẩn bị hành trang cho con bước vào đời không có gì là cần thiết hơn cả.
Tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước, công việc nhẹ nhàng và nhiều thời gian rảnh. Những buổi chiều đi làm về, tôi thường đưa con sang chơi nhà hàng xóm. Sự vui vẻ, mến khách của cô, chú và vườn ổi ngọt lịm luôn hấp dẫn tôi và những đứa trẻ. Cô chú làm nghề kinh doanh nhỏ lẻ và cũng là nhà tư vấn bảo hiểm tận tâm, chuyên nghiệp. Tôi thường bị hấp dẫn bởi những câu chuyện khi thì hài hước, khi thì sâu lắng, nhẹ nhàng của cô. Và cũng từ đó, tôi biết được câu chuyện đến với bảo hiểm nhân thọ của cô như một mối lương duyên nào đó.
Cô lấy chồng năm 17 tuổi, về làm dâu trong một gia đình nghèo khó. Bố chồng mất sớm, mẹ chồng ốm nặng, cô không những phải lo cơm áo gạo tiền cho gia đình mình, mà còn gánh vác trách nhiệm giúp đỡ 3 đứa em chồng đến khi các em dựng vợ gả chồng hết. Cuộc sống rất khó khăn, thế nhưng trong một lần tình cờ, cô biết đến bảo hiểm nhân thọ và hiểu hiểu được giá trị mà bảo hiểm mang lại. Cô vẫn cố gắng tích cóp một khoản để mua bảo hiểm cho con trai đến khi chúng vào đại học.
Cuộc sống cứ thế trôi đi nếu không có những biến cố xảy ra trong cuộc đời. Công việc làm ăn của gia đình chú thua lỗ, mọi tài sản trong nhà cứ như không cánh mà bay. Rồi đến lúc đứa con trai lớn cũng vào đại học. Bế tắc càng thêm bế tắc. Cô dường như quên mất khoản tiền bảo hiểm kia... Thế rồi cũng đến lúc đáo hạn hợp đồng. Số tiền cô nhận lại được vừa đủ để giúp gia đình cô trang trải cuộc sống, vực dậy sau những khó khăn, mất mát và gây dựng lại cơ nghiệp. Khi ấy, cô thực sự thấu hiểu được giá trị mà bảo hiểm mang lại. Tròn một năm sau, cô chính thức trở thành nhà tư vấn bảo hiểm nhân thọ .
Cô thường tâm sự với tôi những câu chuyện trên hành trình làm nghề tư vấn của mình. Có những câu chuyện vui, nhưng cũng có những câu chuyện buồn. Cô bảo mình làm nghề này là để làm phúc thôi cháu ạ. Bởi trên con đường cô đi, cô gặp nhiều hoàn cảnh đáng thương lắm. Và có một người, có lẽ đến khi về với đất mẹ, cô cũng không thể quên gương mặt khắc khổ ấy.
Đó là người phụ nữ ngoài 40 tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chẳng khác nào người đàn bà gần 60 tuổi. Tuy gia đình gặp rất nhiều khó khăn, nhưng sau khi nghe tư vấn, người phụ nữ ấy cũng đồng ý tham gia bảo hiểm nhân thọ với mức giá thấp nhất để bảo vệ gia đình nếu chẳng may gặp bất chắc rủi ro. Người phụ nữ ấy hẹn cô một tuần nữa để thu xếp tiền bạc.
Đúng một tuần sau cô quay lại nhưng thật bàng hoàng, ngôi nhà im ắng đến đáng sợ. Hỏi ra mới biết, ngay hôm sau cô đến tư vấn, người chồng chẳng may gặp tai nạn qua đời ngay sau đó. Người vợ đau khổ đến tột cùng, không biết trông cậy vào ai đành cắp con nương nhờ bố mẹ đẻ. Vậy là cô đã không giúp gì được cho gia đình bất hạnh ấy. Cảm giác tiếc nuối, xót xa cứ giày xéo tâm can cô như thể chính cô vừa mất đi cái gì quý giá lắm. Cô thương cảm cho người đàn bà ấy.
Bảo hiểm nhân thọ, khi có thể thì lắc đầu nói “không”, nhưng khi không thể thì gật đầu rằng “có”. Tôi mong rằng chúng ta không ai sẽ phải vướng vào điều trớ trêu này. Hãy để cho tâm hồn thanh thản, cho cuộc sống bình yên!