Có những giấc mơ trở thành hiện thực
Tôi đã thu được những điều quý giá từ bảo hiểm, đó là tình yêu, là sự tin tưởng của khách hàng, mang đến cho họ một cuộc sống bình an và hạnh phúc.
Tôi trở thành tư vấn viên bảo hiểm đã được 9 năm, chín tuổi nghề với bao kỷ niệm buồn vui, trăn trở. Có thể nói, so với nhiều đồng nghiệp, số lượng khách hàng của tôi ít hơn, vì vậy thu nhập của tôi cũng kém hơn họ. Nhưng, tôi thấy lòng tôi thanh thản, khi khách hàng của tôi không ai phải hủy hợp đồng nửa chừng, ai cũng vui vẻ nuôi lớn giấc mơ và hy vọng một ngày giấc mơ sẽ thành hiện thực.
Cũng có vài đồng nghiệp, khi thấy tôi tư vấn với khách hàng kỹ càng về quyền lợi khi tham gia bảo hiểm và trách nhiệm liên đới với công ty trong quá trình thực hiện hợp đồng, thì tỏ vẻ không đồng tình. Họ cho rằng đó là lý do vì sao tôi ít khách hàng. Tôi biết, có nhiều tư vấn viên bảo hiểm, để thu hút khách hàng, họ chỉ nêu thật chi tiết các quyền lợi, mà bỏ qua khâu trách nhiệm chung của hai phía. Vì vậy nhiều trường hợp khách hàng phải chịu tổn thất vì thiếu hiểu biết, dẫn đến tình trạng nghi ngờ, mất niềm tin với bảo hiểm.
Một lần, khi tôi điện thoại đến nhà một khách hàng để xin một cái hẹn, vừa mở máy nghe tôi giới thiệu là người bên bảo hiểm, chị đã vội nói xin lỗi rồi buông hai tiếng “lừa đảo” (chắc chị nghĩ tôi đã tắt máy). Nghe câu ấy, trái tim tôi đau nhói nhưng lòng tự trọng khiến tôi quyết tâm không bỏ cuộc. Qua tìm hiểu, tôi biết chị đã từng tham gia bảo hiểm và bị gãy gánh giữa đường. Thì ra vậy, một lần trúng tên, con chim nào cũng sợ, một lần thất vọng rồi sinh ra ngờ vực là điều dễ hiểu.
Biết chị bán quán ăn, tôi tìm đến làm khách hàng của chị, qua vài lần chúng tôi quen nhau. Biết tôi làm bên bảo hiểm, chị tâm sự nỗi đau mà mình đã vấp phải, tôi lựa lời an ủi và hướng dẫn chị cách tham gia an toàn. Tôi tư vấn để chị hiểu cả quyền lợi và nghĩa vụ, cái được, cái mất rõ ràng, không dấu diếm bất cứ một điều gì. Hiểu ra vấn đề, chị vui vẻ tham gia làm khách hàng của tôi. Từ đó, đến nay đã 6 năm, chúng tôi trở thành bạn thân của nhau, cùng nhau nuôi ước mơ đến ngày con gái 18 tuổi, chị sẽ có một khoản tiền kha khá cho cháu vào đại học.
Lại có một khách hàng là động lực để tôi gắn bó với nghề hơn, đó là cha con của một người thợ rèn. Tôi nhớ hôm ấy, tôi đến thăm ông chủ một một cơ sở tiện, theo lời giới thiệu của một người bạn. Ông chủ cơ sở tiếp đón tôi vui vẻ nhưng lại từ chối tham gia bảo hiểm với lý do “… vợ chết, con cái không có, tiền bạc nhiều, chết có mang đi được đâu, tham làm gì…”. Tuy nhiên, người thợ rèn làm thuê cho ông lại hỏi “Nghèo như tôi có tham gia bảo hiểm được không cô?”. Tôi cười thân thiện “… người giàu tham gia bảo hiểm để phòng ngừa rủi ro, người nghèo tham gia bảo hiểm để có một số tiền giải quyết rủi ro khi cần thiết…”.
Nghe tôi nói, anh thợ rèn tâm sự “…Tôi là người làm thuê, thu nhập hàng tháng cũng dư chút đỉnh, được ông chủ cho ăn ở tại xưởng với cậu con trai lên 15 tuổi… Cả cuộc đời tôi đã trải qua bao biến cố thăng trầm, nhà có rồi mất, sau cái chết của vợ… Tôi thực sự lo lắng nếu có mệnh hệ gì không ai lo cho con tôi…”. Nghe anh nói, tôi thực sự xúc động trước tấm lòng của một người cha. Tôi tự nhủ, phải tư vấn thế nào, để mãi mãi người cha ấy là chỗ dựa an toàn cho cậu con trai.
Thời gian trôi qua, cuộc sống quả là một chuỗi bất ngờ đang đợi chúng ta ở phía trước, hợp đồng của người thợ rèn sau ba năm thì xảy ra biến cố, xưởng cơ khí bị hỏa hoạn thiêu cháy thành tro, anh thợ rèn cũng tử nạn trong đám cháy, ông chủ xưởng cơ khí bị thương tật không còn khả năng lao động. May mắn thay, cậu con trai của anh thợ rèn đã an toàn. Tôi đến thăm em, vòng tay run run ôm lấy em nghẹn ngào vỗ về “Yên tâm em nhé! Cha em sẽ mãi mãi ở bên em…”
Bây giờ, một xưởng cơ khí mới đã được xây dựng lên trên nền đất của ông chủ cũ, cậu con trai của người thợ rèn đã thay cha trở thành một ông chủ giỏi, em tiếp tục là khách hàng của tôi… Thỉnh thoảng em đẩy xe đưa người chủ cũ đi dạo, lần nào gặp tôi, em cũng gọi “Chào cô bảo hiểm”. Có lần tôi cãi “Cô tên là K O”. Em cười “Em thích gọi là cô bảo hiểm, vì cuộc đời em được sinh ra lần thứ 2 nhờ cô bảo hiểm…”. Tôi nhìn em, nụ cười em rạng rỡ, ngỡ như anh thợ rèn năm xưa đang cười với tôi.
Có người nói, làm bảo hiểm như tôi thu nhập chẳng bao nhiêu. Có lẽ họ không biết tôi đã thu được từ bảo hiểm những điều quý giá, đó là tình yêu, là sự tin tưởng của khách hàng. Nhiều hơn nữa, tôi đã góp phần mang lại cho nhiều gia đình một cuộc sống bình an, hạnh phúc. Và ngày qua ngày, tôi đã nhìn thấy chung quanh có những giấc mơ trở thành hiện thực.