NẾU CUỘC SỐNG KHÔNG CÓ BẢO HIỂM !
Chúng ta, không ai có quyền được chính thống việc mình là môi trường sinh ra hay không bởi khi nhìn thấy ánh nắng mặt trời thì ta có mặt trên đời rồi. Sao mà ngược lại giơ tay phát biểu gì dành cho này!
Cũng như tôi đã từng nghe được một cách hiểu rất hay rằng cuộc sống như một ván bài còn được chia sẵn, không ai rất có thể đổi còn được những con bài trong tay mình đã có sẵn mà chỉ có thể chơi bài theo hướng nào mà thôi. Những tháng ngày thơ ấu là thời gian vô tư và thư giãn nhất bởi chẳng ai phải lo nghĩ điều gì cả. Ai cũng không mang trách nhiệm gì đến sướng hay khổ.
Tất cả chúng ta khóc ngay cả trong khi vui vẻ và chắc hẳn cười trong lúc mà đáng lẽ phải đau buồn. Nhưng nếu được khẳng định mong muốn, được cùng cha mẹ mệt mỏi cho tuổi ấu thơ của chính mình thì bạn được muốn những gì?
Bạn cứ thử nghĩ mà xem, ngay khi bạn sẵn sàng bạn đang như một con tàu vừa rất tốt được hạ thủy. Cha mẹ đã đặt bạn xuống đại dương mênh mông của cuộc sống và bạn dần dần xuất bến. Ai cũng muốn con tàu của các bạn phải được bảo đảm hoàn hảo các cơ hội an toàn. người mua muốn được thuận chèo mát mái để rồi đến với những bến bờ yên vui nhất. Bạn thật cái hên nếu được sinh ra với một sức khỏe của bạn bình thường, không thừa, không thiếu thứ gì.
Có biết bao em bé bất lợi từ trong bụng mẹ để rồi những dị tật bẩm sinh hiện có suốt cuộc đời. Nhưng được sinh ra lành mạnh không đồng nghĩa với việc bạn có thể chẳng gặp bất cứ trục trặc gì. Một mầm non nhỏ bé cần phải được cha mẹ săn sóc từng giờ, liên tục để lớn khôn mỗi ngày…. …Nào, ngay khi bạn muốn thì thử xem bạn đã tiết kiệm được được khoảng bao nhiêu rồi? Sau vài ba tháng khá đều đặn tích lũy vào ngân hàng, bạn khởi động tự cho chính mình cái quyền rất nhiều gửi nhiều, có ít gửi ít, tháng nào thanh toán các chi phí nhiều không còn tiền thì thôi không gửi.
Rồi một việc nữa mà chỉ bạn cũng được làm được, có thể coi là thích rút tiền tiết kiệm ra thời điểm nào thì rút. Bạn chỉ là “tên trộm” mà ngân hàng chưa thể nào bắt được cho dù bạn có lấy tiền của bản thân giữa ban ngày ban mặt. Ngân hàng là một nơi rất tuyệt để cất giữ tiền nhàn rỗi, không sợ mất mà cũng có thể lãi suất.
Nhưng cũng chính vì có thẩm quyền gửi thời gian nào cũng được, rút thời điểm nào cũng vui mà việc tiết kiệm được qua ngành ngân hàng lại khó khẳng định được bởi hình thức này chỉ phù hợp nhất và những ai có ý thức kỷ luật rất cao. Mặt khác đó, bạn đã áp dụng một công thức đặc biệt tiết kiệm tối đa lỗi tại thời điểm đó là phải chi trước rồi mới tiết kiệm được sau cho nên những lúc tiêu xài hết rồi thì lấy gì mà gửi vào?
Nếu muốn có kỷ luật, tránh rất lãng phí thì bạn nên tìm cách tiết kiệm tối đa trước từ 10 đến 20% thu nhập của chúng ta rồi tiếp theo mới được mua sắm số tiền còn lại. Bạn có thể thử xem, mọi sự khẳng định được trong đời này có thiếu tính trách nhiệm được không? …Nhưng, cuộc sống vẫn còn đó chữ NGỜ
. Bạn đang giữ dám tưởng chừng những mong ước, thề nguyền sẽ đem đến hiện thực? Chắc hẳn ai cũng có tin như đinh đóng cột vào lời hứa của chồng, của vợ mình rằng sẽ săn sóc phù hợp cho bạn cho đến lúc đầu bạc răng long? Bạn đang có suy nghĩ rằng rằng bộ mặt của hai bạn được bình yên, hạnh phúc? Tôi thấy cái đầu của bạn và người thân không còn gật đơn giản theo quả quyết như ở thắc mắc quan trọng nhất nữa.
Bạn thở một hơi dài rồi tiến hành suy nghĩ. Tôi không muốn bạn cần rơi vào cảm giác bi quan kể cả những ngày đầu của kinh tế gia đình, nhưng tôi cần bạn nên tỉnh táo. Bạn nên đủ rất phù hợp để đặc điểm nhận diện rằng mọi thứ chỉ là kỳ vọng. Trừ khi bạn hành động cụ thể thì hy vọng mới có cơ hội để trở thành xây dựng được.
Tại sao lại như vậy? Tình trạng nào mà tôi không nói những điều mơ mộng, những lời có cánh trong ngày vui của bạn, ngược lại, bật đèn vàng để cảnh báo? Câu trả lời được đến từ thực tế đời sống vật chất mà tôi tin chắc cả tôi và bạn đều đã thấy. Có nhiều cặp uyên ương vừa mới bước ra khỏi hôn lễ thì mọi giấc mơ của mình đã đổ bể. Không ai khỏi đau lòng khi chứng kiến cảnh một chiếc xe hoa không cần khỏi đường tàu thì xe tang đã chờ sẵn. Rất dễ gặp cảnh “gà trống nuôi con” hay những người mẹ đơn thân chật vật vì sự phiền toái chồng mình để lại.
Có người còn dùng hai câu thơ trong bài Giục giã của Xuân Diệu để than thở: “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Chính là tiếng than thân, trách phận của nhiều ai bất ngờ cả đời phải nằm một chỗ, đã không thể làm gì mà lại còn có thêm để cho người bạn tình của bạn phải khổ sở thêm, rất mất sức hơn.
Có lần tôi được nghe bác sĩ xem phim về không an toàn và bệnh hiểm nghèo, nghe thì buồn cười, hài hước nhưng thật đáng phải suy nghĩ. Khi nói công việc vợ chồng hứa hôn với nhau, bác sĩ chia sẻ: “…Khi còn trẻ, còn khỏe, vợ chồng bảo nhau là chăm sóc cho nhau đến đầu bạc răng long thì thôi. Nào ngờ, chưa đầy 40 tuổi, bị ung thu, xạ trị rồi hóa trị, tóc rụng hết, còn cái nào đâu mà bạc nữa. Lại có người, ra đường gặp rất đáng sợ giao thông, gãy hết răng ngay khi mới hơn 30 tuổi.
Thế là hết cơ hội mà chăm sóc cho bạn bè của mình. Hơn thế nữa lại trở nên gánh nặng…” …Có tiếc cũng chẳng để làm gì. Mình có gieo thì mới có gặt chứ. Bạn rất buồn khi ngày về đất mẹ chẳng có gì nhiều mà để một lần nữa cho con cái. Thậm chí, bạn còn làm chúng phải mệt mỏi ít nhiều. Cái hôm bạn trăng trối lời cuối cộng thêm con cháu của mình, tôi thấy bạn rơm rớm nước mắt vì biết chúng thường phải lo liệu cho mình. Tiền cả chứ đã có ai cho không bạn gì đâu. Chiếc áo chỉ mặc một lần trong đời, mấy mét vuông đất, cờ đèn kèn trống, xôi hoa oản quả, vàng giả vàng thật… có gì hoàn toàn miễn phí đâu!
Thôi, nghỉ ngơi đi, bạn đâu có quay ngược được kim đồng hồ mà trở về bởi hành trình trần thế là chuyến đi một chiều. Tôi nắm được nếu có những cơ hội thì để bạn không từ chối thiết bị bảo hiểm nữa, đối với cả phụ huynh bạn cũng vậy bởi: Nếu bộ mặt không có bảo hiểm chưa chắc bạn cũng được chăm sóc, chăm sóc lớn khôn, thành đạt. Nếu bộ mặt không có thói quen bảo hiểm, chỉ tình yêu bằng hình ảnh sẽ khó đảm bảo bạn và người bạn tình bên nhau hạnh phúc.
Nếu bộ mặt không có bảo hiểm, không thể khẳng định được rằng bạn có thể tròn vai làm cha, làm mẹ. Nếu bộ mặt thường không bảo hiểm, kinh tế về già của bạn và người thân liệu có được an nhàn, thanh thản, tự do tài chính được không? Nếu kinh tế không có thói quen bảo hiểm, rất tất nhiên bạn để lại nợ nần cho con cháu, không cần đã để lại được về tiền cho gia đình bạn bởi bạn được không còn đảm bảo giá trị gì khi đắp dưa leo vào mắt xuôi tay.
Nếu cuộc sống hoàn toàn không bảo hiểm thì cuộc sống thật là nguy hiểm!