Ông Walter già nua sống một mình trong căn nhà rộng, nhìn ông lúc nào cũng buồn bã, u uất. Người con trai duy nhất của ông đã mất trong một tai nạn, vợ ông cũng vì thương nhớ con trai mà lâm bệnh nặng rồi qua đời, từ đó đã 30 năm nay, ông Walter sống thui thủi một mình.
Ngày nào ông cũng làm một việc là lau chùi những kỷ vật của gia đình, lục tìm lại những bức ảnh, ngồi ngắm nghía chúng rất lâu, nghĩ lại những ký ức và khóc.
Một buổi chiều nọ, Watner tìm được những bức ảnh chụp ông và con trai cùng nhau đi câu cá trong một kỳ nghỉ của gia đình ở một bờ hồ rất đẹp trong thung lũng. Những bức ảnh đều cho thấy cậu bé rất vui vẻ, luôn cười rất tươi, lúc thì ngồi bên bố, lúc đứng bên cạnh còn ông Walter thì mặt mày cau có chỉ tập trung vào cái cần câu. Ông Walter tìm cuốn nhật ký của mình và lật giở lại trang viết của ngày hôm đó, ông đã viết: “ngày…. hôm nay thật là chán vì đi câu mà chả câu được con cá nào cả”.
Ông Walter nhớ lại, chiều hôm đó ông đã thấy chán nản vì không câu được cá để làm món cháo cá như dự định và còn cáu kỉnh nữa, sau hôm đó con trai có xin đi câu cá nữa nhưng ông không đi vì nghĩ lại chán như hôm trước. Lật đằng sau bức ảnh, ông Walter sững người khi thấy dòng chữ rất nắn nót của con trai:
“Hôm nay là một ngày tuyệt nhất trong cuộc đời, mình đã được đi câu cá với bố, con yêu bố”.
Ông Walter thấy trào lên sự ân hận, hối tiếc và đau nhói nơi lồng ngực. Ông đã chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình mà quên mất con trai nhưng không ngờ cậu bé không hề quan trọng việc bố có câu được cá hay không mà chỉ thấy hạnh phúc khi được ở bên bố. Và đó là lần cuối cùng hai cha con đi câu với nhau, ông không thể làm lại được.
Trong cuộc sống, bạn không thể quay lại quá khứ cũng không thể biết trước được tương lai mình sẽ ra sao, bạn chỉ có thể kiểm soát được hiện tại. Vì vậy hãy biết sống trọn vẹn cho hiện tại - là ngày hôm nay, biết chấp nhận những gì đang có hôm nay và vui sống để khi nhìn lại, bạn sẽ không thấy hối tiếc vì những ngày đã qua.
Theo An ninh Thủ đô