Tuy không là người có thể giúp chị có cuộc sống thảnh thơi hơn, nhưng tôi vui khi đã trao cho chị một niềm tin cuộc sống...



Một dịp tình cờ, tôi đọc được một bài thơ rất cảm động đăng trên báo Hoa Học Trò với nhan đề “Niềm tin của mẹ”. Bài thơ là một nỗi niềm da diết của một người con với những tình cảm thiêng liêng dành cho người mẹ của mình. Chính những tình cảm đó đã đọng lại trong tôi những suy nghĩ. Cô bé viết rằng:
"Con thương mẹ đôi mắt buồn sâu thẳm
Lặng lẽ trông khi đêm đã dần tàn
Đôi bàn tay chay sạn với gió sương
Con nắm chặt thương mẹ nhiều đến thế"
Chẳng quen biết, nhưng không hiểu sao tôi luôn tưởng tượng đến hình ảnh một cô bé với đôi mắt sáng ngời và nụ cười hiền lành thường trực trên môi. Bài thơ đó cứ in đậm mãi trong trí nhớ của tôi. Ừ thì chắc tại tôi đồng cảm với cô bé đó thôi mà.
Ngày tháng cứ trôi qua, tôi vẫn thường đọc báo Hoa Học Trò cố mong đọc được một sáng tác mới từ cô thi sĩ nhí. Cứ thế những sáng tác của cô bé cứ lặng dần.
Cũng một dịp tình cờ, tôi đến thăm một người chị bà con mà từ lâu không liên lạc được. Khi bước vào căn nhà nhỏ của của chị, tôi bất ngờ khi thấy bài thơ trước đây tôi đã từng đọc lài được đóng khung và treo ngay bàn học của con gái chị. Tôi tò mò hỏi thăm và biết được rằng đó là bài thơ đầu tiên của con gái chị được đăng trên báo. Thì ra đây là chủ nhân của bài thơ cảm động ấy.
Chị kể với tôi về đứa con gái bé bỏng của chị bằng cả sự hãnh diện với đôi mắt đầy niềm vui. Thoáng lặng một vài phút, chị nghẹn ngào khi nói về những nỗi lo lắng của chị trong cuộc sống. Chồng chị mất cách đây đã năm năm, từ lúc bé Trúc - con gái chị mới bước vào lớp 2. Thế là bao nỗi vất vã nặng quằng trên đôi vai của chị, chân yếu tay mềm một mình chị gồng gánh nuôi con. Đau đớn khi mất đi một phần cuộc sống, nhưng vì yêu chồng, thương con nhỏ dại chị đã sống với tất cả niềm tin vào một ngày con mình thành tài và luôn tin rằng linh hồn của anh vẫn luôn phù hộ cho hai mẹ con.
Với công việc gói bánh tét, chị còn làm thêm công việc giữ trẻ cho những gia đình có con nhỏ nhưng bận đi làm. Chị giữ trẻ buổi sáng, chiều đến chị vào công việc gói bánh và nấu bánh cho đến khuya. Tất cả mọi công việc chỉ có hai mẹ con chị. Chị nói: “Tuy rất vất vã nhưng bù lại bé Trúc rất ngoan và học giỏi, đều đó chính là động lực sống mãnh liệt của chi giúp chị vượt qua tất cả khó khăn khi phải một mình nuôi con. Nhưng chị lo lắng một đều là sức khỏe của chị cũng không được tốt lắm, giờ chị còn khỏe còn có thể làm việc nuôi con, chị sợ ngày nào đó chị nằm xuống thì bé Trúc không biết thế nào, bé còn nhỏ quá em à”.
Tôi thật sự xúc động trước tình cảnh đơn chiếc của chị và mong có thể giúp được một phần nào những ưu tư đó. Lắng nghe những tâm sự và đồng cảm với những lo lắng của chị, tôi đã khuyên chị nên tham gia một hợp đồng bảo hiểm để có thể lo cho bé Trúc sao này ăn học thành tài, đồng thời cũng bảo vệ được chị trước những rủi ro của cuộc sống. Tuy không phải là một tư vấn viên bảo hiểm, nhưng tôi nghĩ tham gia một hợp đồng bảo hiểm là một đều rất nên làm trong cuộc sống hiện nay. Chính tôi cũng đã chọn cho mình một sản phẩm bảo hiểm nhân thọ và tôi rất an tâm với cuộc sống hiện tại. Tôi vui và cảm thấy mình làm được một điều ý nghĩa khi chị quyết định tham gia bảo hiểm với gói sản phẩm bảo hiểm nhân thọ. Tuy không là người có thể giúp chị có cuộc sống thảnh thơi hơn, nhưng tôi vui khi đã trao cho chị một niềm tin cuộc sống.
Tôi tin rằng với số tiền dành dụm hàng ngày sẽ giúp chị an tâm hơn cho tương lai sau này. Và tôi tin rằng chị sẽ luôn cười với cuộc sống dù còn nhiều khó khăn còn ở phía trước. Nghị lực sống kiên cường của chị sẽ được đền đáp vào một ngày bé Trúc thành công với tấm bằng đại học trên tay.
Xin dẫn lại bốn câu thơ kết trong bài thơ “Niềm tin của mẹ” mà đứa con gái nhỏ của chị đã viết nên bằng cả niềm tin:
"Mẹ vẫn bảo không ai giàu ba họ
Cũng chẳng ai chịu khó cả ba đời
Mẹ vẫn tin nguồn ánh sáng rạng ngời
Là con đó - niềm tin yêu của mẹ"
.
 
Top