Sau 15 ngày huấn luyện khóa học về tư vấn, tôi cảm thấy mình khá hơn, biết hòa mình vào đám đông, biết lắng nghe và học hỏi nhiều hơn.



Tôi được sinh ra trong một gia đình miền quê sông nước. Người ta thường nói người nhà quê hiền lành, chất phác. Đúng vậy, vì chính là người nhà quê hiền lành chất phác, nên tôi trở nên nhút nhát.
Năm tôi học lớp 9, vào ngày thi chuyển cấp, bạn học copy bài. Nhưng vì chữ tôi viết nhỏ quá bạn ấy nhìn không rõ, nên giật luôn bài thi để chép vào. Tôi và bạn ấy bị tờ cảnh cáo của nhà trường, cũng may nhờ bố mẹ có mặt kịp thời bảo lãnh để tôi tiếp tục thi.
Khi tôi đến tuổi trưởng thành, đi làm trên thành phố, sống ở thành thị nhưng tôi vẫn đậm chất nhà quê. Năm ấy là năm 2009, đồng lương của tôi chỉ vỏn vẹn 2,5 triệu đồng. Là nhân viên văn phòng nên tôi cũng chẳng kiếm thêm thu nhập nào nữa cả. Mỗi lần về quê, khi nhìn bố mẹ ngày càng lớn tuổi, sức lao động cũng ngày càng giảm đi, đồng lương lại ít ỏi... tôi nghĩ thật nhiều nhưng không biết làm gì hơn.
26 tuổi, cuộc sống tôi vẫn bình lặng và buồn chán như những buổi chiều trên đường làng, như những con chim ẩn mình sau những rặng tre già tắt nắng... Và rồi một ngày, bạn đồng nghiệp nói với tôi chị gái cô ấy đang làm việc cho Công ty Bảo hiểm, đang cần tuyển dụng nhân viên kinh doanh.
Bảo hiểm ư, tôi còn mơ hồ về 2 từ “bảo hiểm”, học đại học ra tại sao phải làm bảo hiểm? Sao phải làm một công việc mà nhiều người còn không thích? Biết bao nhiêu câu hỏi liên tục ập vào đầu tôi... Khi những câu hỏi này còn chưa được trả lời thì điều để tôi quyết định thử là ai đó nói thu nhập của tôi sẽ khá hơn bây giờ. Không chút ngần ngại, tôi bắt đầu nộp đơn. Tôi trải qua 3 lần phỏng vấn, thật cam go không và dễ dàng như tôi nghĩ. Nhưng có một sự an tâm nhẹ trong tôi về công việc này bởi quy trình làm việc của công ty thật chuyên nghiệp.
Trải qua 3 lần phỏng vấn nên khi được nhận vào làm việc tôi vui lắm. Trước khi chính thức bước vào gia đình bảo hiểm, tôi phải trải qua 15 ngày huấn luyện. Điều không may là trong những ngày huấn luyện tôi bị thầy cô đứng lớp “điểm” liên tục phát biểu, trình bày, lập nhóm... đứa rụt rè như tôi tự nhiên phải ở trong một môi trường như thế. Lúc đầu tôi cảm thấy “đuối”, mọi cái trở nên nặng nề hơn. Trong lớp có những anh, chị sẵn sàng giơ tay phát biểu cho dù đúng hay sai, còn tôi cứ thụ động như vậy sẽ ra sao, có phù hợp với công việc này không?
Và tôi bắt đầu suy nghĩ về cái mình muốn là gì? Làm sao để đạt được? Tôi cố gắng thay đổi mình, tôi tập cho bản thân mình mạnh dạng hơn, chủ động hơn ở mọi hoàn cảnh... Sau 15 ngày huấn luyện kết thúc tôi cảm thấy mình khá hơn, biết hòa mình vào đám đông, biết lắng nghe và học hỏi. Và điều quan trọng nhất là tôi đã hiểu rỏ hơn về 2 từ “bảo hiểm”, tôi biết “sứ mệnh” của một người tư vấn viên là gì rồi.
Tôi còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên đi gặp khách hàng, cảm giác của tôi sợ, run, bối rối lắm, nhưng cứ nghĩ đến nếu mang một tâm trạng đi gặp khách hàng như thế thì làm sao có thể làm tròn “sứ mệnh” của một người tư vấn viên. Tôi làm sao làm tốt công việc và cải thiện được tài chính của mình. Thế là tôi tự lập lên một kế hoạch cho mình, tôi dành trọn một ngày để tư duy lại quy trình làm việc của mình, đưa ra những câu hỏi, tình huống đã gặp khách hàng trước đó. Tôi viết ngay cho mình một kịch bản riêng, đứng trước gương xem tư thế mình mỉm cười, nói, trang phục, nét mặt để tập cho mình tự tin hơn. Và cứ thế tôi luôn cải thiện mình dần trong quá trình làm việc. Tôi gặp nhiều khách hàng, mỗi người điều mang đến cho tôi kinh nghiệm sống, một kỹ năng và không biết từ lúc nào tôi cảm thấy mình là một người tốt, đang làm một công việc tốt khi bán thành công một hợp đồng bảo hiểm.
4 năm trôi qua, thỉnh thoảng tôi nhớ lại cuộc sống và con người của mình ngày trước. Thật sự tôi không nghĩ đến mình có được ngày hôm nay, bạn bè lâu ngày gặp lại cũng không tin rằng một đứa rụt rè nhút nhát ngày xưa giờ trở thành tư vấn viên năng động, tự tin và chuyên nghiệp như thế này. Sự thành công đó cũng đi đôi với nguồn thu nhập của tôi ngày càng khá hơn. Tôi nhận biết được điều đó qua ánh mắt, nụ cười hạnh phúc của bố mẹ tôi. Hiện bố mẹ có thể hưởng thụ tuổi già, yên tâm về tôi hơn. Việc phát biểu trước đám đông không còn khó khăn với tôi nữa. Tôi chủ động làm quen với những người tôi yêu thích, biết đứng lên chống lại sự bất công, gặp và tiếp xúc nhiều người lạ trong một ngày. Mỗi ngày của tôi thêm một ý nghĩa, không có cơ hội cho sự buồn chán... Tôi yêu công việc này !
 
Top