Ngành bảo hiểm nhân thọ ở Việt Nam sẽ tiếp tục phát triển thành công vì có những người tư vấn bảo hiểm nhiệt huyết, nghị lực và dám thay đổi để hoàn thiện mình.
Chuyện xảy ra cách đây đã 11 năm, tại một buổi hội thảo giới thiệu kiến thức cho những người muốn trở thành nhân viên tư vấn bảo hiểm nhân thọ. Một cuộc gặp, một cái bắt tay, một câu nói, một niềm tin. Vâng, chỉ cần như vậy cũng đủ biến tôi trở thành một con người mới, ạnh mẽ, bạo dạn và tự tin hơn. Tôi của ngày trước - một thằng con trai nhút nhát, yếu hèn đã biến mất.
Ngẫm lại mình trước khi trở thành nhân viên tư vấn bảo hiểm nhân thọ, tôi thật sự xấu hổ với chính bản thân mình. Sinh ra trong một gia đình khá giả, tôi được nuông chiều từ bé. Đến khi lên đại học, tôi vẫn chưa làm được gì ra hồn, suốt ngày ham chơi điện tử, sớm tối nhốt mình trong phòng và không giao tiếp với ai. Tôi sợ gặp người quen, gặp người lạ lại càng run. Ở trường, tôi bị các bạn bắt nạt, thầy cô phiền lòng vì không hòa đồng với lớp. Mỗi khi bị mắng, tôi đều chạy đi chỗ kín khóc một mình, nuốt nỗi buồn cùng sự cô đơn vào lòng.
Tôi cứ sống như vậy cho đến khi thi trượt đại học, phải vào học nguyện vọng bổ sung tại trường Đại học Đà Nẵng trong miền Trung xa xôi. Xa nhà, tôi rất sợ. Tôi không phải sợ vì không thể học được, mà sợ phải đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt. Tôi sợ phải xa rời sự bao bọc, chăm lo, bảo vệ của cha mẹ. Những lời động viên ngọt ngào của người thân không thể xóa đi nỗi sợ ngày càng lớn trong tôi. Trong suốt mấy tháng đầu, tôi vẫn sống như cũ, tức là nhốt mình trong phòng, chỉ đi ra ngoài khi học và mua đồ ăn. Tôi không thể, và cũng không muốn hòa nhập vào môi trường mới, chỉ vì tôi quá nhát và sợ chính bản thân mình.
Cho đến một hôm, Cường, cậu bạn hay trò chuyện trên lớp rủ tôi tham gia vào buổi hội thảo giới thiệu nghề tư vấn bảo hiểm nhân thọ. Lúc đó tôi rất sợ, không dám tham gia nhưng được sự động viên của bạn, tôi bước vào buổi hội thảo với tâm trạng vô cùng lo lắng. Tôi sợ phải giao tiếp với người lạ, sợ phải thay đổi, tôi chỉ định tham gia vì nể Cường, định bụng sẽ trốn sớm.
Nhưng buổi hội thảo không nặng nề như tôi nghĩ. Hơn 200 người có mặt ở đó, nhiều người trong số họ dày dặn kinh nghiệm trong nghề tư vấn bảo hiểm và có không ít người là sinh viên như tôi. Tất cả họ đều cười nói rất vô tư, đều bắt thân với người lạ một cách hứng khởi. Tôi thực sự bất ngờ về điều đó. Nhiều cô gái nhỏ bé chỉ cao đến vai tôi, nhưng đôi mắt lại toát lên sự tự tin và bản lĩnh, còn tôi, một thằng con trai to xác lại nhút nhát vậy sao? Trong tôi, đã nảy mầm một sự thay đổi. Đúng, tôi không thể làm kẻ nhút nhát mãi được, tôi phải tự thay đổi chính mình!
Tôi bắt đầu thử nói chuyện với những người khác trong bài tập “Bạn hãy thử thuyết phục một người mua bảo hiểm”. Những lời nói của tôi, tuy ngượng ngịu nhưng lúc đó, tôi đã không còn sợ sệt nữa, tôi đã tự tay phá bỏ cái vỏ bọc nhút nhát của mình. Chính sự hấp dẫn và nhân văn của nghề tư vấn bảo hiểm nhân thọ đã phá vỡ chiếc mai rùa của tôi. Tuy chỉ là trò chơi nhưng tôi đã rất hào hứng, đến Cường cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi ấy. Rồi trò chơi “đếm tiền”, trò “giới thiệu”… tôi đã hoàn thành hết chúng trong niềm vui sướng. Thậm chí tôi còn được làm nhóm trưởng trong một trò chơi, được cả khán phòng vỗ tay khen ngợi. Tôi lâng lâng trong hạnh phúc của sự thay đổi ấy.
Một điều tôi không thể ngờ đến là khi cuộc hội thảo kết thúc, chị Nga, người phụ trách chương trình của công ty bảo hiểm đã đến gặp tôi. Chị nói hôm nay tôi là người xuất sắc nhất, không phải vì tôi giỏi nhất mà vì biết dũng cảm vượt qua chính mình, vượt qua chính sự e dè sợ hãi của bản thân để khẳng định mình. Chị bắt tay tôi rất chặt và ấm áp cùng với câu khích lệ: “nghề tư vấn bảo hiểm là một nghề khó, nhưng chị tin em có thể làm tốt, vì hôm nay em đã có thêm một vũ khí, đó là sự tự tin”. Tôi ra về với tư thế ngẩng cao đầu, đêm đó tôi không ngủ được vì luôn sôi sục quyết tâm sẽ theo nghề và không lùi bước.
Vài hôm sau, tôi đã có một hộp card của riêng tôi do công ty bảo hiểm gửi, với chức danh “nhân viên tư vấn bảo hiểm”. Nhìn những chiếc card chỉn chu và thoang thoảng mùi hương thơm, tôi càng có thêm tự tin để theo đuổi nghề tư vấn bảo hiểm khó khăn này.
Tôi bắt đầu làm việc thật sự. Dù vẫn chưa xóa bỏ hết sự nhút nhát của bản thân, nhưng tôi đã dám đối mặt với khách hàng để thuyết phục họ. Lúc ấy, ngay từ vị khách hàng đầu tiên, tôi cảm nhận rất rõ sự khó khăn của công việc này. Hầu như mọi khách hàng đều mang sẵn tâm lý từ chối ký hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, kể cả khi họ thực sự có nhu cầu. Bởi lẽ có nhiều công ty bảo hiểm đang cạnh tranh quyết liệt trên thị trường và họ có quyền chọn nơi nào thích hợp nhất. Việc của người nhân viên tư vấn là phải thuyết phục khách hàng tham gia vào sản phẩm của mình và đó là thách thức lớn tôi phải đối mặt.
Nghề tư vấn bảo hiểm là một trong những nghề khó nhất, quả đúng vậy, nhất là đối với một sinh viên nhút nhát như tôi. Tôi chưa có các mối quan hệ, chưa biết cách thuyết phục người khác. Thế là tôi học. Tôi đi khắp nơi, học hỏi cách giao tiếp và cách mọi người đàm phàn với đối tác. Tôi lao vào đọc những quyển sách về kinh doanh để có thêm vốn kiến thức trong cuộc sống. Tôi bắt đầu cởi mở hơn với mọi người, tự tin giao tiếp hơn bất cứ khi nào, cả người quen cũng như người lạ. Tôi tham gia nhiều hoạt động với bạn bè, với xã hội. Tôi đã thực sự thay đổi, trở thành một sinh viên năng động hơn, có ích hơn với mọi người và với chính tôi. Vâng, nghề tư vấn bảo hiểm nhân thọ đã làm tôi thay đổi và tôi thực sự biết ơn vì điều đó.
Và cuối cùng tôi đã làm được. Khách hàng đầu tiên là bác Hải, một người khó tính đã từ chối tôi một lần, nhưng tôi kiên trì thuyết phục và đã thành công. Tôi đã tập trung vào tính nhân văn của bảo hiểm nhân thọ, về những lợi ích cho cá nhân khách hàng và lợi ích xã hội mà ngành bảo hiểm nhân thọ đã làm được và bác đã mua bảo hiểm của tôi. Tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Một đứa nhút nhát từ bé và không làm gì ra hồn như tôi mà cũng có ngày đạt được thành công, cũng có ngày giao tiếp tốt với người khác. Đến lúc này tôi mới tin rằng mình đã thay đổi thật sự, mình đã làm được cái điều mà ngày trước có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, đó là được khẳng định mình trong xã hội.
Thành công bước đầu không làm tôi tự mãn vì năng lực của mình vẫn còn rất hạn chế. Tôi lại tiếp tục lao vào làm việc không ngừng nghỉ và cố gắng học tốt hơn. Trước đây, tôi được nuông chiều và chưa phải vất vả bao giờ, thì ngày nay tôi đã biết thức đến 2-3h sáng để tích lũy kinh nghiệm, biết chiều theo ý khách hàng, biết tự cố gắng kiếm từng đồng để nuôi sống bản thân. Khách hàng mỗi người mỗi tính, để thuyết phục một ai đó mua bảo hiểm là cả một sự kỳ công. Có nhiều lần tôi phải đi tỉnh, “bám” khách rất lâu nhưng vẫn thất bại. Có lúc công sức không được đền đáp, tôi tính bỏ cuộc nhưng lại nghĩ: “Nếu bỏ cuộc thì tôi sẽ phụ lòng tin của chị Nga và mọi người, phụ công sức cố gắng của chính mình, tôi sẽ lại làm con rùa rụt cổ”. Thế là tôi lại cắn răng tiếp tục, vì tôi đã nhận ra bảo hiểm nhân thọ là một nghề nhân văn và có ích cho xã hội, cho mọi người.
Khi tôi viết những dòng chia sẻ từ đáy lòng này với các bạn thì tôi không còn là nhân viên tư vấn bảo hiểm nhân thọ nữa. Nhưng dù làm công việc gì tôi cũng không quên bảo hiểm nhân thọ chính là điều làm thay đối cuộc đời tôi, biến tôi từ một kẻ lười biếng và nhút nhát trở thành người năng động, tự tin, có ích cho xã hội. Tôi luôn biết ơn điều đó và tôi sẽ không hối hận về quyết định làm nhân viên tư vấn bảo hiểm nhân thọ. Bây giờ, nhìn các bạn tư vấn bảo hiểm mới vào nghề, tôi lại hình dung ra mình của ngày xưa rụt rè, nhút nhát, nhưng dám thay đổi bản thân vì tương lai và lòng yêu nghề. Tôi tin ngành bảo hiểm nhân thọ ở Việt Nam sẽ tiếp tục phát triển thành công, vì có những người tư vấn bảo hiểm nhiệt huyết, nghị lực và dám thay đổi để hoàn thiện chính mình.