Ngày tôi cầm hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trong tay, lòng tôi bình yên vô kể. Từ đó, mỗi khi đêm về, tôi thật an tâm yên giấc cùng gia đình.
Ngày tôi 22 tuổi, độc thân, vừa tốt nghiệp đại học và tìm được một công việc phù hợp với chuyên ngành. Tôi làm việc, học hỏi hết sức và cũng chơi hết mình, sống vô tư và tự tại.
Ngày 26 tuổi, tôi có vợ, công việc vẫn ổn định. 2 vợ chồng tôi bắt đầu tiết kiệm và dành dụm cho cuộc sống gia đình phía trước.
Hiện tại, tôi 30 tuổi, là chồng, là ba của 2 con. Công việc ngày càng có nhiều thử thách. Cuộc sống gia đình cũng có thêm nhiều phần lo toan. Các khoản thu thì không tăng bao nhiêu, mà chi phí lại ngày càng nhiều. Tiền mua quần áo cho các con, tiền sữa, tiền học, rồi tiền khám và tiền thuốc những lúc con ốm đau. Tiền dành dụm cũng không còn được như trước kia. Cứ thế ngày qua ngày, 2 vợ chồng tôi chèo lái con thuyền tài chính của gia đình. Dù mệt mỏi và vất vả, nhưng thấy các con vui khỏe, mọi lo âu trong tôi như tan biến hết.
Đêm về, khi 3 mẹ con đã ngủ say, tôi thường đi ra phía cửa phòng và nhìn lại, ghi nhớ khoảnh khắc, “chụp tấm hình” bình yên ấy trong trí óc của mình và hy vọng khoảnh khắc còn mãi. Rồi bất chợt tôi lại suy nghĩ về tương lai. Tương lai sẽ tươi đẹp biết bao nếu hiện tại vẫn tiếp tục như thế này. Nhưng tương lai sẽ khó khăn biết bao nếu có gì không hay xảy ra. Vơ tôi sẽ ra sao nếu một mình cô ấy chèo lái con thuyền tài chính của gia đình? Liệu vợ tôi có đủ sức để vượt qua những cơn bão?
Bạn có thể cho rằng tôi quá lo xa, không cần phải tiêu cực như vậy, cứ vô tư và tự tại như thời 22 tuổi mà sống đi. Vâng, bạn nói đúng và tôi cũng rất thích suy nghĩ như bạn. Nhưng chúng ta chỉ mới đề cập có một nửa của câu chuyện, chỉ là bạn và tôi cùng vô tư tự tại mà sống, còn một nửa kia là cuộc đời. Liệu cuộc đời có suy nghĩ như bạn và tôi không, có để cho bạn và tôi sống như thời 22 tuổi không?
Thực tế có vài người bị động trước những bất ngờ của cuộc sống và trở tay không kịp. Vậy bạn có muốn đặt mình vào vị trí đó không? Tôi sẽ không ngồi yên và cầu nguyện hàng ngày rằng cuộc đời kia luôn bình yên như tôi mơ ước. Tôi phải làm một cái gì đó để không còn phải thấy lo lắng và bất an nữa. Tôi phải mua cho được một cái phao để chống lại những cơn bão bất ngờ ngoài kia. Tôi bắt đầu tìm hiểu vấn đề của mình với bậc thầy tri thức hiện đại “google”. Tôi tìm được nhiều bài viết và lời khuyên hữu ích trên báo điện tử VnExpress về quản lý tài chính, và bóng dáng một cái phao được nhiều chuyên gia nhắc đến chính là bảo hiểm nhân thọ.
Tôi cũng có thoáng nghe về bảo hiểm nhân thôi vài lần, nhưng lại chưa bao giờ tìm hiểu kỹ về nó. Bảo hiểm nhân thọ có thực sự tốt như các chuyên gia đánh giá, có là một vị cứu cánh khi khó khăn bất ngờ ập đến, có giúp được gia đình bé nhỏ trụ vững khi tôi không còn bên cạnh họ? Ngoài ra, tôi còn suy nghĩ liệu bảo hiểm nhân thọ chỉ là những lời nói hoa mỹ, lời hứa xuông, viễn cảnh giả mạo đẹp đẽ và viễn vông không có thực?
Tôi lên kế hoạch để tự mình đánh giá xem thực sự bảo hiểm nhân thọ là như thế nào. Tôi liên hệ với công ty bảo hiểm danh tiếng và được các chuyên viên bảo hiểm tư vấn. Tôi được giải thích rất tỉ mỉ về các quyền lợi, được chứng minh các trường hợp trong quá khứ được thanh toán bảo hiểm và quan trọng hơn là củng cố niềm tin của tôi về cái phao tài chính này. Tôi còn đích thân tham gia buổi giới thiệu về quyền lợi của bảo hiểm nhân thọ và trao đổi thêm với những người đã tham gia bảo hiểm nhân thọ. Tôi đã tìm được cái phao tốt và thích hợp nhất cho mình.
Thủ tục làm hợp đồng bảo hiểm nhân thọ khá nhanh chóng và đơn giản. Ngày tôi cầm hợp đồng trong tay, lòng bình yên vô kể. Từ đó, đêm về, tôi đã an tâm yên giấc cùng gia đình. Bạn đang thấy cả nhà tôi an giấc và tôi cũng có trong bức hình đó nữa. Tôi sẽ không còn những đêm trằn trọc suy tính. Tạm biệt lo âu
.
.