Nhớ lại ngày nào tôi đến với em, hỏi em về cách sử dụng điện thoại. Đây được xem như là một cách để tôi đến tiếp cận với người ứng viên tiềm năng của mình. Khi ấy, em là chủ một cửa hàng điện thoại.



Rồi 2 chị em trở thành cộng sự trong ngành bảo hiểm nhân thọ. Em luôn xông xáo lắm. Đi với em về tỉnh, có nơi em đi qua, người dân kêu lên ơi ới, “ Cô T ơi, ghé lại đây, tôi có một ít trái cây gửi cô nè. Rồi nhà thì bịch cam, nhà vài trái bưởi, nhà cho bọc nhãn, nhà đón tiếp mấy chị em, bắt phải ăn, ngủ lại qua đêm… Phải nói, tôi thấy khách hàng ở quê chân chất, dễ thương quá, quý em quá! Tôi biết em đi tìm khách hàng ở tỉnh xa thật vất vả nhiều, nhưng có lẽ, nhờ có được chân tình và tấm lòng của những người dân quê thật tốt bụng, đó là động lực thúc đẩy em không quản ngại đường xá xa xôi để đến với khách hàng.
Tôi nhớ thật nhiều những lúc trời mưa ào ào như bão táp, buổi tối bước ra khỏi nhà khách hàng, có những đoạn đường tôi không dám chạy xe, phải bước xuống xe lội nước, dầm mưa dẩn bộ, đường quê tối mù. Em đi trước, lấy cành cây dò đường, tôi dắt xe theo sau, vì không biết đâu là đường làng, đâu là bờ ruộng!
Đôi khi gặp những đoạn đường lầy lội, vắng xe, chúng tôi bắt chước người dân bẻ những tàu lá chuối để lót đường mới chạy xe qua được.
Bạn có thể quên được không? Cảm giác của mình đang phải bước đi trên đất bùn ẩm ướt, ôi thôi, thật bất ngờ quá, lần đầu tiên, tôi biết được cảm giác “Chân mình bước đi, giày mình ở lại, vì lớp bùn dày quá…"
Có nơi từ thị xã đi về huyện, tôi đếm mình đã đi qua đến 18 cây cầu lớn, nhỏ, bây giờ đôi khi nhớ lại. Tôi biết, chính em đã truyền lực cho tôi để tôi có thể thực hiện được những đoạn đường đi như thế. Những người bạn cũ, sau này gặp lại tôi, họ rất ngạc nhiên, không hiểu sao cô bạn “tiểu thư” suốt ngày chỉ lo đi học chữ, chơi đàn piano, không biết làm việc nhà, việc bếp như tôi, lại có thể làm việc được trong ngành tư vấn bảo hiểm này.
Nói về công việc, chắc chắn mỗi người đại lý bảo hiểm để mang lại sự bảo vệ an toàn tài chính cho gia đình khách hàng, cho tương lai trẻ thơ, mỗi người đều phải trải qua nhiều khó khăn không chỉ về xử lý từ chối của khách hàng. Ngoài ra còn có những khó khăn đường trường vất vã, với nhiều những giọt mồ hôi mình rớt xuống, mà cũng có đôi lần nguy hiểm đến tính mạng của mình nữa.
Có lần vì nể tình bà con khách hàng mời đến ăn đám giỗ, họ “hù” tôi "nếu cô không đến dự đám giỗ, tôi sẽ không nộp phí bảo hiểm kỳ tới".
Chưa kịp bước vô nhà khách, cả xe lẫn người đã té ùm xuống mương. Thế là khách hàng, hàng xóm, người chạy ra vớt cặp, kẻ vớt người, kẻ khiêng xe lên, rộn ràng, thật cực, nhưng cũng thật nhớ hoài bạn nhỉ?
Bạn thì sao, có khi nào bạn đã rơi nước mắt trong công việc rồi? Phải nói, có buổi tối khuya vừa ngừng xe ngay trước cửa nhà, tôi đã ứa nước mắt vì mệt mỏi quá, rồi có lần phải quay lưng đi ngậm ngùi trước những phản ứng xua đuổi của 1 ít khách hàng kém hiểu biết về kiến thức lẫn sự tế nhị.
Nhưng cũng có những giọt nước mắt đầy cảm xúc, cảm động khi có những người khách hàng mỗi lần ta quay lại thăm họ. Họ giống như một người thân, hỏi thăm gia đình bạn, công việc của bạn, mời bạn từng chén chè, miếng kẹo, miếng bánh chan hòa tình cảm. Rồi những lần đến chia sẻ nỗi đau, sự mất mát người thân, cùng đau lòng với khách hàng, chúng tôi càng thấm thía hơn nữa ý nghĩa công việc của mình... Chúng ta đang cùng nhau mang trên vai sứ mạng cao cả "Bảo vệ an toàn tài chính cho người dân Việt, bảo vệ an toàn cho tương lai của trẻ thơ”.
Còn đó trong tôi, hình ảnh người mẹ trẻ ôm cháu bé nhỏ xíu 2 tuổi, ngất lên, ngất xuống trong đám tang người chồng. Nhìn đôi mắt con trẻ ngây thơ chỉ lên di ảnh của người cha, bé hỏi mẹ "Mẹ ơi, sao ba ở trong ảnh, sao ba không cười, không chơi với con nữa, sao mẹ lại khóc nhiều thế", mà tất cả chúng tôi đều không cầm được nước mắt. Nhìn anh, chúng tôi hiểu, anh đã đi thật xa lắm rồi, nhưng vẫn còn đó tình cảm ngập tràn yêu thương của anh dành cho vợ, cho con. Anh đã tham gia hợp đồng bảo hiểm cho bản thân mình, cho cháu bé, và chắc chắn tâm nguyện, ước mơ của anh sẽ được thực hiện, tương lai học vấn của cháu chắc chắn được đảm bảo. Chị sẽ vượt qua được những khó khăn về tài chính để tiếp bước với anh lo cho bé  khi bây giờ chẳng may 2 mẹ con đã mất đi người trụ cột gia đình.
Bạn ơi, chúng ta hãy luôn đồng hành với người dân mình, an tâm tiến lên trên con đường hướng tới tương lai tốt đẹp, bạn nhé!
 
Top