Ngày nó cầm giấy báo trúng tuyển đại học trên tay, mắt nó mờ đi, tim nó như ngừng đập. Bởi ước mơ được vào đại học nó đã ấp ủ từ lâu, lâu lắm.
Nhà nó nghèo lắm, mẹ đau ốm triền miên. Vì thế mọi lo toan miếng cơm manh áo đè nặng lên đôi vai gầy nhom của bố. Nó là đứa con gái lớn trong nhà nên phần nào cũng hiểu được nỗi vất vả mà bố đang ngày đêm gánh vác. 2 đứa em nó vẫn còn nhỏ quá. Ước mơ nhỏ bé của nó là những đứa em được an đủ no, mặc đủ ấm và được đến trường như bao đứa trẻ khác. Nhiều lúc nó nghĩ đến việc nghỉ học, ở nhà giúp ba mẹ công việc đồng áng và cũng là để bớt gánh nặng cho 2 em được đi học. Nhưng với sự động viên của bố và suy nghĩ chỉ có học thật giỏi thì sau này mới có thể thoát được cuộc sống nghèo khổ, nó đã cố gắng chăm chỉ vừa học hành, vừa phụ giúp bố mẹ việc nhà cũng như đồng áng. Cuối cùng những cố gắng cũng được đền đáp và giấc mơ trở thành cô sinh viên đại học cũng thành hiện thực.
Biết tin nó đỗ đại học, cả nhà vui lắm. Gần tới ngày nó nhập học, bố mẹ nó quyết định làm mâm cơm mời ông bà nội đến chung vui để động viên nó. Nhưng cũng chính vào cái ngày định mệnh ấy, số phận đã cướp đi người cha thân yêu nhất của nó. Mãi mãi nó không thể nào quên hình ảnh người cha ôm chiếc cặp mới làm quà tặng nó nằm dưới gầm chiếc xe tải. Nó như người chết đuối. Giấc mơ học đại học cũng vì thế tan thành mây khói. Nó tuyệt vọng hoàn toàn.
Nhưng nó không biết rằng, cách đây đúng một năm, bố nó đã bán đi một con bò và trích ra một khoản để mua bảo hiểm nhân thọ, do một anh lớn hơn nó 5 tuổi ở xã bên tư vấn. Ngày bố mất, anh cũng đến chia buồn, an ủi và động viên nó tiếp tục đi học nhờ có số tiền bảo hiểm kia. Nó thấy mình như được sinh ra một lần nữa.
Năm tháng qua đi, ngày tốt nghiệp cũng đến. Cầm tấm bằng loại ưu trên tay, tim nó ngập tràn hạnh phúc. Nhưng nó còn hạnh phúc hơn khi cũng vào ngày đó, nó nhận được bức thư tình đầu tiên của đời mình. Nó không biết rằng anh yêu nó. Nó chỉ biết trong suốt 4 năm qua, anh luôn đồng hành cùng nó đi từ những khó khăn này qua những khó khăn khác. Và nó cũng không biết mình yêu anh từ khi nào. Nhưng giờ thì nó biết, anh và nó, 2 trái tim cùng nhịp đập.
Ra trường, nó quyết định trở thành nhà tư vấn bảo hiểm nhân thọ để mang niềm tin và điểm tựa vững chắc cho những người có hoàn cảnh giống như nó ngày xưa. Nó miệt mài, cần mẫn, không kể đường xá xa xôi hay thời tiết khắc nghiệt, miễn là được làm điều mình thích là nó đã mãn nguyện lắm rồi.
Giờ đây, nó đã là vợ anh và là mẹ của đứa con trai 2 tuổi kháu khỉnh. Hơn ai hết, nó hiểu rằng nếu không có bảo hiểm, cuộc đời nó có lẽ đã rẽ theo một hướng khác. Nếu không có bảo hiểm, không ai biết được giờ này nó đang ở đâu. Nó biết ơn bố và thầm cảm ơn Prudential nhiều lắm, bởi chính họ đã cho nó cuộc sống ngày hôm nay. Nó biết cuộc đời nó gắn liền với anh và với BHNT. Và nó cũng biết rằng, chỉ có anh và bảo hiểm nhân thọ mới là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời nó.