“Đừng nên đánh giá một cái cây khi chỉ nhìn thấy nó trong một mùa.
Cũng giống như việc đừng nên đánh giá con người khi bạn chỉ nhìn thấy họ trong chốc lát. Bản chất con người chỉ có thể đánh giá khi nhìn vào cả một quá trình”.
Anh chàng Jimmy sống tại Texas đã có một bài học đáng nhớ trong đời khi làm nhiệm vụ trông coi nhà cửa cho một ông chủ giàu có nơi đây.
“Hàng ngày tôi vui vẻ chào đón và mở cửa xe để ông chủ tôi tự lái chiếc xe hơi sang trọng đi làm. Nhưng ông ấy chẳng bao giờ nhếch mép và trả lời lại”.
Một hôm, khi tôi đang lúi húi tìm kiếm đồ ăn thừa trong chiếc túi đựng rác bên ngoài khu biệt thự. Ông chủ đi qua cũng chẳng thèm để ý đến tôi, vẫn nhưng như thường lệ, ông ấy chẳng nói gì và đi thẳng!
Ngày hôm sau, tôi thấy một túi đồ ăn được gói gém cẩn thận và rất tươi mới, cứ như thể nó vừa được mua từ siêu thị nào đó. Tôi chẳng mảy may suy nghĩ đến chiếc túi đó từ đâu “rơi xuống”. Cứ thế mỗi ngày, tôi hạnh phúc vì đều nhận được đồ ăn miễn phí và mang về cho vợ con cùng thưởng thức.
Lâu lâu tôi cũng tự hỏi “Gã điên nào đã bỏ quên đồ ăn như vậy?” nhưng dần dần tôi cũng chẳng cần thắc mắc nữa. Miễn hàng ngày có đồ ăn ngon là được.
Một ngày không may xảy ra, ông chủ tôi qua đời và có rất nhiều khách đến thăm viếng. Ngày đó tôi không thấy túi đồ như thường lệ nhưng nghĩ là do một trong số vị khách kia đã lấy chúng.
Nhưng ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư vẫn không thấy đồ ăn quay trở lại và không lâu sau đó gia đình tôi không đủ thức ăn đuề huề như trước kia nữa. Tôi quyết định đòi bà chủ tăng lương thêm, nếu không tôi sẽ bỏ việc. Bà ấy vô cùng sửng sốt khi thấy người trông coi nhà cửa đột ngột phàn nàn về mức lương sau 2 năm gắn bó.
Cuối cùng, tôi kể sự thật cho bà ấy nghe về việc túi đồ ăn được đặt hàng ngày bên ngoài khu biệt thự.
Bà ấy ngạc nhiên hỏi lại: Vậy việc đó dừng lại khi nào?
“Từ khi ông chủ qua đời, tôi đã không còn thấy túi đồ ăn nữa”, Jimmy hụt hẫng nói.
Bà chủ lại hỏi tiếp: Tại sao anh không nghĩ là ông chủ đã đặt gói đồ ăn suốt 2 năm cho anh?
Jimmy đau buồn ra mặt, chắc anh không thể nào ngờ được người đàn ông “lạnh lùng” chẳng nói chẳng rằng với anh câu nào mà lại rộng lượng đến thế.
Bà chủ bật khóc không ngừng khiến anh bối rối và hứa sẽ trở lại công việc như cũ.
Nhưng bà ấy nói với anh rằng: Tôi khóc vì cuối cùng tôi cũng tìm thấy người thứ 7 mà chồng tôi đã mang thức ăn cho. Hàng ngày ông ấy đều mua 7 túi đồ ăn cho 7 người nhưng tôi mới biết được 6 người. “Cuối cùng tôi cũng tìm được anh, người thứ 7”, bà nghẹn ngào.
Sau hôm đó, tôi lại bắt đầu được nhận đồ ăn miễn phí từ con trai của ông chủ mang đến. Nhưng mỗi khi tôi nói “Cảm ơn” thì cậu bé cũng chẳng hề đáp lại, y hệt bố của cậu. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai bố con nhà ông chủ, nhưng lần này tôi sẽ gào thật to hai tiếng “Cảm ơn” với cậu bé để cố tình cho cậu phản ứng lại.
Jimmy đứng ngây như trời trồng khi lần đầu tiên cậu bé đáp lại: Xin chú đừng buồn khi cháu không trả lời. Giống như bố, cháu cũng có vấn đề về thính giác.”
Ồ, tôi đã phạm hết sai lâm này đến sai lầm khác khi xét đoán người khác mà chẳng hề biết gì về lý do thực sự đằng sau nó.
Hãy cẩn thận! Mọi thứ diễn ra trước mắt chưa chắc đã là sự thật, trước khi bạn kết luận một điều gì, có một thứ quan trọng bạn phải đặt ra đó là “CÂU HỎI” để tìm được lý do đúng đắn.
Nếu bạn không phải là người trong cuộc thì hãy khiêm tốn và đối xử tối với những người xung quanh, biết đâu họ đang phải chiến đấu với những khó khăn của chính bản thân mình.
“Đừng nên đánh giá một cái cây khi chỉ nhìn thấy nó trong một mùa.
Cũng giống như việc đừng nên đánh giá con người khi bạn chỉ nhìn thấy họ trong chốc lát. Bản chất con người chỉ có thể đánh giá khi nhìn vào cả một quá trình”.
Theo Cafebiz / Trí Thức Trẻ