Xin chào,tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi.
Tôi có chồng và 1 con trai. Tôi làm nghề tóc, còn chồng làm sửa xe. Tôi là người nắm tiền và chi tiêu. Gia đình chúng tôi sống rất hạnh phúc.
Kinh tế gia đình chúng tôi cũng không khá giả gì nhưng tôi và chồng ý thức rất rõ tầm quan trọng của bảo hiểm hỗ trợ và cũng đã mua bảo hiểm bệnh ung thư. 2 vợ chồng mỗi người mua 100 triệu.
Thời gian trôi nhanh, cuộc sống của chúng tôi rất vui vẻ hạnh phúc.
Câu chuyện cũng bắt đầu vào năm 2005. Đó là ngày đầu tháng 3. Có 1 vị khách ghé tiệm làm tóc. Nhìn bề ngoài bà ta rất giàu có, tôi là người phục vụ bà ta.
Bà ta rất vui vẻ, hỏi han về các kiểu tóc mới, rồi hỏi về gia đình, công việc của tôi. Tôi rất vui và trò chuyện thoải mái, lúc ra về bà ta còn bo cho tôi 50 nghìn, bà ta khen tôi làm tóc rất đẹp.
Bà ta cũng hay ghé tiệm tóc chỗ chúng tôi. Chúng tôi trò chuyện, tình cảm ngày một tốt. Và cứ thế..bà ta kể cho tôi nghe về gia đình, mong muốn, chồng con và sự giàu có của mình. Bà ta có sổ tiết kiệm 1 tỷ trong eximbank, có 1 căn nhà cho thuê, trị giá căn nhà là 500 triệu tại quận 3.
Tôi nghe và rất ngưỡn mộ. Gia đình chúng tôi không giàu có, để giống như bà ta thì phải còn tiết kiệm rất lâu.
Nói chuyện rất vui, lúc này tôi mới đề cập việc mua bảo hiểm nhân thọ bệnh ung thư.
Khi bà ta nghe đến bảo hiểm, bà ta như muốn nhảy dựng lên. Bà nói không ngớt về các đại lý bảo hiểm, rồi doanh nghiệp bảo hiểm, toàn lũ lừa đảo có học và bà ta sẽ không bao giờ chi bất kì đồng nào để mua bảo hiểm nhân thọ hay bảo hiểm y tế. Nếu có bệnh bà ta sẽ chi tiền mặt. Nếu có bất kì 1 con hay thằng bán bảo hiểm tới nhà mời mua là bà sẽ thả chó ra dí cắn chơi.
Khi nghe nói vậy tôi cảm thấy khá sốc, rất may tôi không phải nhân viên bán bảo hiểm. Tôi không nói gì nữa mà chuyển sang đề tài khác.
Gia đình tôi không giàu, nhưng chúng tôi biết rằng bảo hiểm nhân thọ và bảo hiểm y tế là bùa hộ mệnh cho gia đình tôi nếu dính phải bệnh hiểm nghèo.
Quả thật nghèo khó mà mắc phải bệnh ung thư thì thật khốn khổ. Tôi mua bảo hiểm nhưng tôi chẳng bao giờ muốn dùng đến nó.
Còn người giàu, đối với họ tiền không là gì, không cần mua bảo hiểm y tế và bảo hiểm hỗ trợ bệnh ung thư là phải rồi.
Trong 1 lần khi đang làm tóc cho bà ta. Bà ta nó với tôi rằng bà có cảm giác đau ở bụng càng lúc càng dữ dội, tôi đưa cho bà ta viên giảm đau. 5 phút sau cũng không thấy bớt, tôi liền gọi xe cấp cứu chở bả đi.
Tiền làm tóc tôi vẫn chưa thu. Một tháng sau tôi gọi điện hỏi thăm nhân tiện nhắc tiền làm tóc.
Ở đầu dây là tiếng đàn ông. Trong loa nghe rất nặng nề nên tôi cũng không nhắc chuyện trả tiền tóc.
"Em là bạn chị Lan, chuyên làm tóc cho chị. Anh cho em hỏi, sức khoẻ chị Lan thế nào rồi anh?".
"Vợ anh bệnh nặng lắm, bà ấy mắc phải căn bệnh quái ác, anh và chị chẳng bao giờ nghĩ là mình sẽ mắc phải..bà xã anh mắc ung thư buồn trứng, di căn tới cổ tử cung. Bác sỹ nói có dấu hiệu di căn lên các bộ phận khác".
Khi nghe đến đây, tôi bàng hoàng.
Tôi xin sếp nghỉ 1 ngày để đến thăm.
Tôi mua trái cây đến thăm bà ta. Lúc gặp tôi, bà ta vui lắm, chúng tôi xem nhau như 2 chị em.
Bà ta nắm chặt tay tôi.
"Em à, chị định nhờ em một chuyện. Chị biết em có tiền. Căn bệnh của chị tốn kém quá, nó ngốn sạch tiền tiết kiệm của chị, mà hiện giờ vẫn chưa khỏi, liệu em Yến có thể cho chị Lan mượn 300 triệu được không?".
" dạ, để em về hỏi ông xã em đã, nếu được em mang tới giúp chị". Tôi an ủi, khuyên phải cố gắng sau đó ra về.
Tôi là người nắm tiền của gia đình, mọi quyết định đều là tôi, khi nhắc đến chuyện cho vay là tôi cảm thấy không vui, tôi không muốn cho bà ta vay. 300 triệu là số tiền lớn. Phải rất lâu 2 vợ chồng mới tích góp được.
Có phải bạn thấy tôi là người quá ích kỷ. Đó là tuỳ ở bạn. Tôi biết gia đình bà ta còn căn nhà ở quận 3. Nếu bán đi là sẽ đủ. Tôi quyết định nhắn tin là chồng không đồng ý.
Bà ta nhắn lại rất nhiều, nhưng tôi vẫn không nói gì. Ở tin cuối tôi nhận được là "chị biết em rồi, dù sao cũng cám ơn em".
Tôi có cảm giác áy náy vô cùng.
2 tháng 5 ngày sau, tôi ghé thăm bà ta. Tôi được biết vì không vay mượn ở đâu được nên chồng bà ta đã bán căn nhà thu được 700 triệu. Năm 2007 giá nhà đất khá là cao, nên bán được giá.
Bệnh của bà ta đã ngốn gần 1 tỷ 500 triệu đồng. Nghe tới đây, tôi khẽ rùng mình. Tôi và chồng mua bảo hiểm bệnh ung thư có 200 triệu, nếu mắc phải thì 200 cũng không đủ. Khi tôi quay về, trong bữa cơm khuya, tôi bàn với chồng mua thêm bảo hiểm. Cả 2 đắng đo 1 hồi mới đi đến thống 1 mua thêm bảo hiểm nhân thọ. Vì chi thêm mà chúng tôi đã phải cắt giảm bớt nhiều thứ như khẩu phần ăn, quần áo, chén đĩa và cả đồ chơi của con nữa.
Một số người thấy chúng tôi cắt giảm chi phí để mua thêm bảo hiểm nhân thọ, họ cười và bảo chúng tôi ngu khi mang tiền làm giàu cho công ty bảo hiểm.
Nhưng tôi bỏ ngoài tai không nghe vì tôi biết rằng gia đình tôi quan trọng. Tôi không để sự chế nhạo của họ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình tôi.
Bất cứ khi nào nghe ai nó xấu bảo hiểm, tôi đều khẩu chiến và không nhường. Cho nên giờ cũng ít ai nói xấu bảo hiểm trước mặt tôi. Tôi rất hài lòng, gia đình tôi vẫn sống hạnh phúc, không bệnh tật gì. Lâu lâu cũng bị ho, cảm cúm xíu xíu nhưng không đáng kể.
Còn bà Lan, từ ngày vượt qua bệnh ung thư, bà ta không còn đẹp, cơ thể thì ốm o, bà ta cũng ít đến để làm tóc. Tôi nghe nói chồng bà ta hiện mắc phải bệnh gout và viêm gan. Điều này càng làm cho kinh tế gia đình bả thêm trầm trọng.
Tôi cũng chẳng giúp được gì cả.
Mỗi sáng thức dậy là tôi vẫn thầm cám ơn trời đã che chở cho gia đình tôi luôn khoẻ mạnh.