Trong cuộc sống, ai cũng có một đôi tay, một cái miệng và một cái đầu nhưng chúng chỉ phát huy hiệu quả khi sử dụng đúng lúc đúng chỗ, có những người chỉ biết nói mà không biết làm nhưng cũng có những người làm hùng hục mà chẳng mảy may động não thiệt hơn.
Ở khu rừng nọ có một con đại bàng huyênh hoang hợm hĩnh. Gặp bất cứ con chim nào bé hơn, đại bàng cũng khoe khoang rằng nó là chúa tể của các loài chim: Đại bàng khoẻ nhất, kêu to nhất và bay cao nhất.
Một hôm, đại bàng tập hợp tất cả các loài chim lại và lên giọng thách thức:
– Hỡi tất cả các loài chim, trong các ngươi có kẻ nào dám đọ sức kêu to, ăn nhiều, và bay cao cùng ta không?
Cả bầy chim sợ hãi, dáo dác nhìn nhau, chẳng con nào dám ho he một tiếng. Thấy thế đại bàng càng được thể lên giọng:
– Ta chấp tất cả các ngươi đấy.
Lúc bấy giờ, một chú sẻ con bèn lên tiếng:
– Bác đại bàng ơi, thi ăn nhiều, kêu to với bác thì chúng em chẳng dám rồi. Nhưng thi bay cao với bác thì em cũng xin thử một lần xem sao.
Cả đại bàng lẫn các loài chim khác đều sửng sốt ngoảnh lại nhìn chim sẻ nhưng nó không hề nao núng.
Cuộc thi bắt đầu. Ðại bàng vỗ cánh bay lên. Khi đã bay cao hơn cả những ngọn cây cao nhất, đại bàng liền gọi :
-Ê, sẻ con chết rấp ở đâu rồi ?
Lúc ấy sẻ bay lên đầu đại bàng, đáp:
- Em đây, bác cứ yên tâm, em không bỏ cuộc đâu.
Thấy sẻ bỗng nhiên bay cao trên đầu mình, đại bàng cố sức bay cao lên nữa. Khi cao hơn cả những đỉnh núi mù sương, đại bàng lại cất tiếng gọi:
- Thế nào, sẻ con, vẫn theo ta được đấy chứ?
Chim sẻ lại bay lên trên đỉnh đầu đại bàng và trả lời :
– Vâng, em vẫn cố theo bác đây. Bác mệt rồi sao mà bay chậm lại thế?
– Không đời nào!
Ðại bàng nói hổn hển rồi bay ngược lên cao, cao mãi, lần này đại bàng đã ở trên cả những đám mây trắng xóa. Nó tin là sẻ con chẳng thể nào bay lên tầng cao này được. Ðôi cánh đã mỏi rã rời; cổ và đầu nặng trĩu, đại bàng nói chẳng ra hơi:
– Sẻ con đã chịu thua ta rồi chứ?
– Chưa đâu, em vẫn ở trên đầu bác đây này – Giọng chim sẻ lanh lảnh phía trên.
Ðại bàng quyết không chịu thua chim sẻ, nó lấy hết sức cùng lực kiệt cố gắng rướn tiếp lên cao nhưng không được nữa. Ðại bàng tắt thở và rơi thẳng từ trên cao xuống lại khu rừng nơi có các loài chim đang tụ họp theo dõi “trận đấu”.
Lúc đó, chim sẻ chỉ việc xòe cánh ra từ từ hạ xuống giữa các loài chim đang nóng lòng chờ tin cuộc đọ sức. Chúng không hiểu chim sẻ nhỏ bé có mưu mẹo gì mà thắng được đại bàng vốn to khoẻ, bay cao nhường ấy.
Sự thật là ngay từ lúc bắt đầu cuộc thi, chim sẻ đã đậu trên lưng đại bàng. Suốt cả trận thi đấu, đại bàng đã mất công chở chim sẻ trên lưng mà không hề hay biết. Mỗi lần đại bàng cất tiếng hỏi, chim sẻ lại từ lưng đại bàng bay lên đáp lời, thành thử nó chẳng mất tí sức nào.
Như vậy, thay vì dùng sức hay dùng miệng để thi ăn nhiều, kêu to với đại bàng, chim sẻ nhỏ bé đã dùng chính cái ĐẦU của mình để chiến thắng đại bàng kiêu ngạo và to lớn hơn nó gấp nghìn lần.
Trong cuộc sống, con người ai cũng có một đôi tay, một cái miệng và một cái đầu. Nhưng không phải ai cũng biết sử dụng đúng lúc và đúng chỗ. Có những người chỉ biết nói mà không hề bắt tay vào thực hiện. Có những người chỉ biết hùng hục làm mà không động não xem nên làm thế nào cho hiệu quả.
Có những bạn sinh viên trẻ vừa mới ra trường luôn nói rằng: Em có thể làm bất cứ việc gì, miễn là được thử sức trong một môi trường năng động và được học hỏi. Ấy vậy mà chỉ vừa giao đi ra ngoài khảo sát khách hàng, thì các bạn lại “nhảy cẫng” lên kêu “nắng nôi, vất vả, không đúng chuyên ngành, không đúng năng lực...”.
Thành công là một con đường đầy chông gai đòi hỏi chúng ta phải vượt qua bằng chính sức lực của mình. Trên con đường ấy, bạn sẽ phải dùng đôi tay lao động để san đường, lấp đá. Bạn cũng sẽ phải dùng cái miệng để kêu gọi sự giúp đỡ từ những người xung quanh. Nhưng trên tất cả, bạn phải biết dùng cái đầu để làm sao vượt qua con đường ấy một cách nhanh nhất và tốn ít sức lực nhất.