Tôi có một người chị, đơn thuần chỉ là quen biết qua cái Mạng xã hội ảo này, lại là đồng hương nên kết nối với nhau một cách đầy duyên nợ... Người ta bảo “khi bạn được tiếp xúc với những con người tích cực, bạn sẽ trở thành một con người tích cực”. Vâng, nó rất đúng.


Chị năm nay cũng gần tứ tuần, ly hôn chồng và một mình nuôi 2 đứa con trai đến nay đã 17 18 tuổi... Đồng lương kiếm được từ công việc quản lý nhà hàng không hề ít, đủ trang trải cuộc sống và chăm lo học tập cho các con. Nhưng đời đâu bao giờ dễ sống, chính việc sở hữu một nét đẹp dịu dàng của chị đã không ít lần cản trở công việc ấy. Khách đàng hoàng thì không nói gì, nhưng gặp những khách “lăn loàng” thì đó lại là những thăng bậc cảm xúc tồi tệ. Chị bị đem ra trêu đùa, xúc phạm, bị ép phải mời mọc, và bản thân chị bị hạ thấp nặng nề... Chị vẫn nhẫn nhục, vì đồng tiền, vì gia đình...và vì những đứa con.


Những ngày dài mùa đông năm ấy, khi tần suất đặt tiệc tại nhà hàng đã không còn dày đặt như trước, chị được có thời gian nghỉ ngơi và nhìn lại cuộc sống của mình... Chị chợt nhớ đến một ông anh của chị, anh ấy có nói rằng “Khi nào chán công việc hiện tại, hãy liên hệ anh nhé! Hãy thử sức với nghề Bảo hiểm, có thể nó sẽ là lựa chọn tốt dành cho em đấy”. Và mối tình giữa chị và Bảo hiểm bắt đầu từ đây...


Chị xin nghỉ việc nhà hàng, nộp hồ sơ vào Công ty Bảo hiểm nhân thọ .


Thời gian đầu, đúng, thật sự là một quãng thời gian cực kỳ áp lực và khó khăn dành cho chị -  Gia đình cản trở. Thời ấy, nghề Bảo hiểm ở quê được xem là một nghề không đàng hoàng, một nghề đa cấp, lừa đảo và chiếm đoạt tiền dân. Phụ nữ đi làm thì mang cái mác ngoại tình, dối chồng, lừa mẹ... Nhưng, chị là một người phụ nữ chịu khó, chịu được áp lực và luôn có ý chí vươn lên. Xinh đẹp, lại có tài ăn nói, có học thức đàng hoàng thì chẳng có lý do gì chị lại bị khuất phục trước hàng tá thị phi xã hội cả. Chị phớt lờ tất cả, ngày đêm tìm hiểu, học hỏi, trau dồi những kiến thức Bảo hiểm. Chị bảo “Lúc đầu chị cũng mệt lắm, nhưng càng làm thì lại càng thấy cái nghề này nó nhân văn, cao cả đến tột cùng em ạ! Mỗi lần nhìn khách hàng được bảo vệ, những rủi ro được đền đáp từ Bảo hiểm, chị lại càng cảm thấy mình thật sự có giá trị và tự tin rằng con đường chị chọn là hoàn toàn đúng”.


“Vậy, chị có nhớ lần đầu tiên chị ký được hợp đồng là khi nào không?”

“Nhớ chứ! Bước ngoặt cuộc đời chị mà” – Rồi chị nghẹn ngào kể tiếp...


Khi biết chị làm Bảo hiểm, một anh bạn cùng lớp cũ của chị là người đã liên hệ chị để được tư vấn và tham gia Bảo hiểm. Anh chị trước giờ vẫn là những người bạn rất thân. Anh ấy cũng đã lập gia đình và có con nhỏ. Vợ anh làm nhân viên ngân hàng, anh thì lái xe, thu nhập 2 vợ chồng cũng ổn định và không hề thiếu thốn. Anh chị quyết định mua đất, xây nhà riêng bằng khoảng tiền tích góp được và vay thêm ngân hàng rồi cùng nhau cày bừa trả góp...

Chị nhớ như in, thời điểm anh vừa tham gia Bảo hiểm, vợ anh phản đối và không hề muốn. Vợ anh vẫn là một người cổ hũ, và vẫn xem Bảo hiểm như một nghề lừa đảo trong xã hội này... Từ lúc ấy, chị bị vợ anh ấy ghét, trước kia thì vẫn thân mật, lâu lâu thì chị em cũng gặp tám chuyện vui lắm. Nhưng lúc đó thì chị ấy quay sang chửi mắng chị, gán cho chị cái tên “đồ lừa đảo”, mặc cho chồng chị có giải thích cỡ nào...


Thời điểm xây nhà, vừa trả tiền lãi ngân hàng, vừa chăm lo cho con cái học hành. Vợ chồng anh cũng có chút điêu đứng. Tháng 12 năm ấy, chị có gọi anh nhắc nhở đóng phí kẻo hợp đồng chấm dứt thì phí lắm... Anh có thổ lộ rằng “Tôi đang kẹt quá bà ạ, thôi bà có tiền cho tôi mượn đóng đi. Tôi sẽ cố gắng trả lại bà sau”. Nghĩ bạn bè thân thiết, chị chẳng lo ngại gì và cho anh ấy mượn số tiền 12 triệu để đóng phí với tâm nguyện hợp đồng anh ấy sẽ được duy trì, và gia đình anh ấy sẽ được bảo vệ...


Đời đẩy đưa, trong một chuyến xe chở hàng sang Trung Quốc, xe anh đã gặp tai nạn khủng khiếp và anh đã qua đời... Nghe tin, chân tay chị bủn rủn. Người trụ cột trong gia đình ra đi, để lại 2 đứa con thơ cho vợ và số tiền nợ ngân hàng vẫn chưa được trả hết... Vợ anh khóc đến tiều tụy bản thân. Đứng nhìn cảnh đó, chị lại nấc lên những tiếng khóc nghẹn ngào...


Đám tang xong xuôi, chị có gặp vợ anh ấy và nói về số tiền anh ấy được chi trả. Trước cái nỗi buồn mất chồng, nỗi lo tiền bạc cuộc sống và những khoản nợ kia, vợ anh đang rất cần một nguồn tài chính đủ lớn... Và Bảo hiểm làm được điều đó, anh được chi trả cho một số tiền đủ để trả nợ ngân hàng, và còn dư lại một ít để chăm lo cho những đứa con của anh có một cuộc sống đầy đủ... Chị ra về, lòng vừa buồn, lại vừa vui. Buồn vì đã mất đi một người bạn, một người mà chị rất thân, và vui vì gia đình anh ấy được bảo vệ, được vượt qua khó khăn quá lớn thế này.


Kể từ ngày đó, chị lại càng yêu công việc của mình hơn. Chị gạt bỏ hết những lời qua tiếng lại, chị cứ làm – vì một mục tiêu mang lại những giá trị lớn lao đến nhiều hơn với mọi người...

Chị đã chứng tỏ được với gia đình bằng những con số, bằng những câu chuyện thực tế mà chị trải qua. Gia đình đã không còn cản trở chị nữa. Và bất chợt, hôm qua chị có gọi điện cho tôi với giọng điệu rất phấn khởi “Em ơi! Chị được thăng chức Trưởng phòng kinh doanh cấp cao rồi”.


Em mừng cho chị lắm, người chị em rất quý, rất nể dẫu không máu mủ ruột rà... 


Chúc chị mãi thành công, mãi gắn bó với công việc này giống như câu slogan của DLVN "Gắn bó dài lâu" vậy....


Ai bảo nghề Bảo hiểm thế nào. Với tôi, nó vẫn là cái nghề cao cả và đáng quý !


THEO ĐUỔI BẰNG NIỀM ĐAM MÊ – THÀNH CÔNG SẼ ĐẾN VỚI BẠN




 
Top